Ly cà phê muối có hương vị ngọt ngào
Nếu có ai hỏi cô cà phê muối có hương vị thế nào, cô sẽ không ngần ngại cho họ biết, là ngọt, rất ngọt!
Anh và cô tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc. Có rất nhiều chàng trai theo đuổi người con gái xuất sắc như cô, mà anh thì bình thường như thế, chẳng ai thèm chú ý đến chàng trai như anh.
Khi bữa tiệc kết thúc, anh hẹn cô cùng uống với anh một ly cà phê. Tuy hết sức ngạc nhiên nhưng cô vẫn nhận lời, theo phép lịch sự.
Bọn họ đến một quán cà phê bài trí khá thanh nhã. Anh hồi hộp đến mức chẳng nói nên lời. Còn cô thì cảm thấy không thoải mái chút nào. Cô thầm nghĩ: “Mau cho tôi về nhà đi!”
Đang ngồi lặng lẽ, anh bỗng nhiên gọi người phục vụ: “Có thể cho tôi chút muối không? Tôi muốn thêm muối vào cà phê.”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh. Con người này kỳ lạ thật đấy! Anh đỏ mặt nhận hũ muối từ người phục vụ rồi pha cà phê theo kiểu chẳng giống ai, sau đó bình thản nhâm nhi từng ngụm.
Cô tò mò hỏi anh: “Vì sao anh lại có thói quen này?”
Anh từ tốn trả lời: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên gần biển. Tôi thích chơi đùa trên bãi biễn, vì như thế có thể cảm nhận được vị mặn của biển. Giờ không được sống gần biển nữa, nên mỗi khi uống cà phê mặn, tôi sẽ nhớ về thời thơ ấu, nhớ đến quê hương của tôi. Tôi rất nhớ quê hương, nhớ cha mẹ mình ở đó.”
Cô đã bị đôi mắt long lanh của anh làm cho cảm động mất rồi. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim của anh. Một người đàn ông có thể thoải mái nói ra nỗi nhớ quê của mình nhất định là một người biết yêu thương, chăm sóc và có trách nhiệm với gia đình.
Sau đó, cô cũng bắt đầu kể với anh về thời niên thiếu, về gia đình của cô ở quê. Cuộc nói chuyện của họ diễn ra hết sức vui vẻ, và cũng là khởi đầu đẹp đẽ cho một câu chuyện tình.
Bọn họ tiếp tục gặp gỡ. Cô phát hiện ra anh là một người đàn ông tốt về mọi mặt, phù hợp với những yêu cầu khắt khe của cô. Anh nhẫn nại, tốt bụng, nhiệt tình, tinh tế, vậy mà suýt chút nữa cô đã bỏ lỡ mất anh. May mà nhờ có ly cà phê muối!
Sau đó, câu chuyện đẹp như những gì chúng ta nghĩ, công chúa lấy hoàng tử, rồi họ sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Mỗi khi pha cà phê cho anh, cô đều bỏ thêm một chút muối, cô biết anh thích như vậy.
40 năm sau, khi anh qua đời đã để lại cho cô một bức thư. Trong đó, anh viết rằng:
“Em thân yêu, mong em tha thứ cho anh, tha thứ cho lời nói dối anh đã giữ kín đến tận cuối đời. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh từng nói với em – Cà phê muối.
Em còn nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò không? Khi ấy anh quá căng thẳng, thật ra anh muốn xin thêm đường, nhưng lại nói nhầm thành muối.
Vì lời đã nói ra rồi rất khó thay đổi, thế nên anh đành… Anh không thể ngờ được rằng nó lại là khởi đầu cho tình yêu của chúng ta.
Rất nhiều lần anh muốn nói cho em biết sự thật, nhưng anh lại không dám, vì anh đã hứa sẽ không nói dối em bất kỳ điều gì…
Giờ anh phải ra đi rồi, còn điều gì đáng sợ hơn nữa đây? Bởi vậy, anh sẽ nói cho em biết sự thật: Anh không thích uống cà phê mặn, vị của nó kỳ quái và khó uống vô cùng, thế nhưng cả đời anh lại luôn uống cà phê mặn do em pha.
Khi gặp được em, anh nguyện làm bất cứ việc gì vì em. Có em trong đời là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể sống lại lần nữa, anh vẫn muốn gặp gỡ và cùng em đi đến cuối đời, cho dù có phải uống cà phê muối thêm lần nữa.”
Nước mắt cô thấm ướt lá thư. Thì ra hàng ngày anh vẫn luôn cố uống những cốc cà phê có muối mà cô pha, chỉ vì muốn làm cô vui.
Mãi sau này, cô vẫn luôn giữ thói quen pha cà phê muối, như một cách để nhớ về anh. Nhiều người tò mò hỏi cô: “Cà phê bỏ thêm muối thì có vị gì?”
Khi ấy, cô sẽ mỉm cười nói với họ rằng: “Vị ngọt.”
Theo Phương Thảo / Trí Thức Trẻ
Để lại một bình luận